không được, vì do cơ thể của cô thì đang nằm ngửa nên bàn tay của cô không vớ tới bàn tay của ông Vinh được. Cô bèn hơi nhổm người ngồi dậy nhưng chưa có ngồi hẳn dậy hoàn chỉnh mà thân hình cô vẫn còn nghiên với thân hình ông Vinh chứ hông có ngồi song song, khi bàn tay của Diễm Trang nắm được bàn tay ông Vinh thì cô mũm mỉm cười và nói kèm chút ngượng ngùng: – Anh ơi đừng lo lắng mà! Em hông có sao đâu ạ! Em nói “Anh giết chết em mất” là do em sướng quá, em thèm quá nên em kìm nén hông được và